help with university assignments

Nghĩa tình nơi cách ly: F0 đón sinh nhật tuổi 23 ở bệnh viện dã chiến | Giới trẻ

PNQC, sinh viên một trường cao đẳng ở TP.HCM, cùng mẹ và chị gái được gia đình đưa đến bệnh viện dã chiến để điều trị bằng thuốc Covid-19 số 3 (phường An Khánh, TP. Thủ Đức) vào tối 9.7 sau khi xét nghiệm dương tính với. Covid-19.

Cô nói với PV Báo Thiếu niên Những ngày tập trung biệt lập không thể nào quên trong cuộc đời của 3 mẹ con.

Khỏi nước mắt …

Bà tôi hơn 70 tuổi, khi nằm điều trị tại Bệnh viện Nguyễn Trãi thì dương tính với Covid-19. Ngày 7/7, mẹ tôi cũng nhận được kết quả dương tính. Em gái tôi và tôi khá bình tĩnh và xác định rằng chúng tôi cũng có thể đã bị nhiễm bệnh. Do đó, khi nhận được cả hai kết quả dương tính với Covid-19, chúng tôi không hề hoảng sợ. Thu xếp ít hành lý gồm một số quần áo mang theo, chúng tôi có 2 ngày cách ly ngay tại bệnh viện Nguyễn Trãi. Sau đó, tối 9/7, hai mẹ con được xe đưa đến bệnh viện dã chiến.
Mẹ tôi thường bán cá ở chợ Q.4, TP.HCM, tay làm luôn tay nên thường hồ hởi nói động viên chúng tôi: “Về đây coi như mẹ con tôi về nghỉ ngơi. “. Người buồn nhất là chị gái tôi. Chồng chị và đứa con gái F1 2 tuổi đang bị cách ly ở một nơi khác. Tôi vẫn đang cho con bú nên những ngày đầu vào đây, đêm nào tôi cũng khóc vì nhớ con.” Con ơi, chúng tôi động viên mẹ đừng yếu lúc này, hãy ăn uống, nghỉ ngơi để sớm hồi phục sức khỏe và về với chồng con, những ngày này mẹ vui hơn rất nhiều.
Biết ơn khi cách ly: F0 kỷ niệm sinh nhật thứ 23 của mình tại một bệnh viện dã chiến1

PNQC khi xét nghiệm dương tính và trong phòng tại bệnh viện dã chiến

Ở đây luôn có y tá hỏi thăm sức khỏe của chúng tôi, nếu bị sốt sẽ có người mang thuốc đến. Nhưng từ hôm đến đây, mẹ con tôi đều rất khỏe mạnh, tôi chỉ bị sốt ngày đầu, còn lại thì không có biểu hiện gì đặc biệt.
Chúng tôi được chuẩn bị ba bữa một ngày, thường được cho thêm bánh ngọt, sữa hoặc chuối. Ngoài ra, chúng tôi được phát báo để đọc hàng ngày, vừa nắm bắt được tin tức, giải trí tinh thần, lạc quan hơn để mau chóng bình phục. Chúng tôi biết rằng bệnh viện dã chiến này đang có rất nhiều bệnh nhân phải cách ly và điều trị, nhưng các nhân viên y tế và tình nguyện viên luôn nhiệt tình cung cấp cho mọi người những vật dụng cần thiết. Các anh chị cũng nhắc nhở, ai khó khăn thì cứ nói, mọi người giúp đỡ hết sức.

Phòng của chúng tôi khá rộng và thoáng mát, ngoài mẹ con tôi còn có một chị nữa. Không chỉ 4 chúng tôi mà những người ở gần phòng trọ của tôi cũng rất quý mến và động viên nhau. Ai có đồ ăn gì mà gia đình gửi lên cũng chia cho người khác. Câu nói chúng ta thường nghe là cùng nhau cố gắng hết bệnh, cùng nhau kết quả âm u, sớm trở về với gia đình như mong đợi… Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên tôi đến nhận phòng, chiếc khóa nước bị hỏng làm nhà. tràn và phòng toàn là nữ, may mà có thằng bên cạnh sửa, nếu không thì không biết đêm đó sẽ ra sao.

Biết ơn trong khu cách ly: F0 tổ chức sinh nhật lần thứ 23 tại bệnh viện dã chiến2

Bữa cơm hàng ngày của hai mẹ con

“Chúng ta sẽ trở lại dùng bữa gia đình”

Gia đình tôi bây giờ mỗi người một nơi cách ly. Bà tôi đang được điều trị cho Covid-19 tại một bệnh viện tạm, người em trai út cũng bị F0 sau đó, ở một bệnh viện khác. Anh rể và cháu gái là F1, đang đi cách ly. Mỗi tối, chúng tôi nói chuyện nhóm qua Zalo, Facebook, hỏi thăm sức khỏe, ăn uống cách ly, tập thể dục, ngủ nghỉ. Nhìn mọi người khỏe mạnh, vui vẻ, chúng tôi lạc quan hơn. Mọi người động viên nhau, phải cố gắng mau khỏi bệnh, trở về đoàn tụ bên mâm cơm gia đình.

Ngày 17/7, ngày thứ 9 của tôi ở bệnh viện dã chiến cũng là ngày tôi tròn 23 tuổi. “Bữa tiệc” sinh nhật năm nay có lẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Không bánh, không hoa, không nến, chúng tôi có 3 hộp cơm, 3 quả chuối, 1 tô mì gói và một món đặc biệt là trứng luộc ngâm xì dầu. Những quả trứng gà được bà con, họ hàng gửi về để nuôi mẹ con em, ngày nào cũng có trứng luộc, trứng muối, trứng nấu bún … Không phải ước mong xa vời, vào một ngày đáng nhớ ở tuổi 23 này, tôi chỉ cầu nguyện. rằng dịch bệnh ở Việt Nam sẽ sớm kết thúc, tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều khỏe mạnh, được trở về cuộc sống đời thường với những niềm vui giản dị, như mẹ tôi đi chợ bán hàng, tôi được đi học, chị tôi được bế con. trong lòng cô ấy và cho con bú sữa mẹ …

Ngày nào hai mẹ con cũng dậy sớm tập thể dục, nhắc nhau uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả, uống nhiều vitamin và thuốc bổ. Để thời gian trôi qua thật ý nghĩa, em đọc sách, báo, xem tin tức, xem phim, nói chuyện với mẹ và các chị… Người thân, bạn bè rất quý mến, ai cũng hỏi han và gửi gắm những điều cần thiết. thiết bị, thức ăn thêm. Chúng ta không cho phép mình yếu đuối, sợ hãi trong những lúc này. Bình tĩnh, lạc quan nhưng không chủ quan là điều ai cũng làm được, góp phần chiến thắng dịch …

Cô gái kết nối những người từng bị cách ly

Đó là Trần Thị Mai Trâm, 21 tuổi, làm việc trong lĩnh vực bất động sản tại Thủ Đức, TP.HCM. Có người thân ở Bà Rịa-Vũng Tàu vừa trở về nhà sau thời gian tập trung cách ly để phòng chống Covid-19, chị Mai Trâm nhận thấy nhiều người rất bất ngờ, hoang mang khi phải vào cách ly, không biết chuẩn bị như thế nào. cái gì… Có người vào khu vực cách ly bị căng thẳng, mệt mỏi ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe. Vì vậy, việc cách ly nhóm trên mạng xã hội Facebook “Hội những người đã bị cách ly”, để mọi người có thể liên lạc với nhau dễ dàng hơn.

“Tôi muốn kết nối những người từng bị cô lập để mọi người có thể động viên và chia sẻ những lời khuyên hữu ích. Những người sắp phải đi cách ly tập trung cũng có thể đặt câu hỏi để biết nên gói ghém gì, làm gì để khích lệ tinh thần, suy nghĩ lạc quan, từ đó tăng sức đề kháng. chống dịch ”, bà Trâm nói.


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *